Tô Chí Tự

THƯƠNG LÉN



Mưa luống cuống quẹt qua làn áo mỏng !
Gió vô tình se lạnh lớp da non !
Em giật mình run khe khẻ từng cơn !
Lạnh từ áo rúc sâu vào tâm khảm !
Tại anh đó nên mưa theo đùa giỡn !
Chẳng thửng thờ, mơ mộng ...ngại chi mưa !
Biết bao lần đi sớm với về khuya .
Mưa sũng ướt...có bao giờ biết lạnh !
Bỡi thương anh mới thấy mình hiu quạnh !
Mới cô đơn và sướt mướt trong lòng !
Bắt đền anh !_ anh có chịu đền không ?
Dí vào trán anh !_Ngón tay đang lạnh cóng !
Nghĩ vớ vẩn mà lòng em thấy ấm !
Em dang tay gom lại lũ mưa phùn .
Bôi bết lên đầu..cho mái tóc ướt luôn !
Bỡi thoáng thấy lòng mình đang e thẹn !
Em bẻn lẻn (!) bỡi mình đang yêu lén !!!
Ghét anh ghê...!_ không dám nghĩ nữa đâu !
Dù có bây giờ đúng là trận mưa Ngâu !!!




 

Được bạn: HB 17.10.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "THƯƠNG LÉN"